Thường mình hay nói tôi là nữ, là nam, là ông này, bà nọ, là chủng tộc này, tôn giáo kia…Nhưng nay lại nghe ” Tâm Giác Ngộ là bạn” bạn thấy thế nào? nghe có quen thuộc không?
Tuy khó nghe nhưng đó là sự thật. Vì nếu thân máu thịt và tâm sinh diệt này là bạn thì trước khi là thành viên trong gia đình nào đó để có thân tâm này, bạn là ai? ở đâu? Rồi sau khi thân này mất, bạn về đâu? Có bao giờ bạn hỏi mình như vậy không? Bạn nên biết mình đích thực là ai thì mới trở về sống được với con người thật của chính mình, nếu không, bạn sẽ mất phương hướng, mất lối đi, mất mình và mãi mãi chìm đắm, nổi trôi theo dòng đời xuôi ngược.
Thật ra, Tâm Giác Ngộ là bạn, cái thênh thang bất động lúc nào cũng hiện hữu, cũng trong ngoài rõ ràng thường biết, mới chính là bạn. Nhưng từ lâu vì quên mình là ai, nên chạy theo 1 niệm chấp thật, gặp cảnh nào chấp thật cảnh đó, để rồi hình thành cái tôi khái niệm về những gì mình thấy nghe, hiểu biết, cho là thật, từ đó sanh tâm phân biệt, phán xét, đúng sai, phải quấy, đưa đến khổ đau, sanh tử tiếp nối không cùng….
Biết rõ bạn là ai, như một đòn bẩy để bẩy bạn về với chính con người thật của bạn, cái mà có mặt với bạn trước và ngay khi bạn chào đời, và khi từ giả cõi đời này cái đó cũng luôn có nơi bạn, nếu quay về nhận ra và sống với nó thì từ đây bạn thành người hoàn toàn mới, sẽ thênh thang, tự do tự tại, không còn bị khổ đau, mâu thuẫn, bế tắc nữa….
Làm người là cơ hội tốt nhất để trở về sống với con người thật của bạn, chúng ta phải về lại chính mình khi đang còn có thân này, nếu mất thân này rất khó có cơ hội tu tập để nhận ra được chính mình. Chỉ về sống lại với chính mình thì cuộc sống mới có ý nghĩa, bằng không sống cũng như chết. Vì không biết mình là ai, nên chúng ta bám vào cái không phải là mình, cho là mình, là của mình, đến khi dòng đời thay đổi, mọi thứ đến đi, mình đau khổ, bế tắc, hụt hẫng, ngay cả khi đang sở hữu rất nhiều, mình cũng bất an vì tâm trạng lúc nào cũng sợ mất, hoặc thấy chưa đủ.
Biết mình là ai giúp bạn nhận ra cái không phải là mình và bạn tỉnh ra từng giây phút trong cuộc sống, lúc này không gì qua được bạn cả, những cái không phải là mình, tự hiển lộ trước bạn, vỡ tung, rơi rụng, vì bạn biết rõ “Nó Là Gì”, và từ đây không còn nhận lầm khách làm mình nữa, khi đó, khách đến, khách đi hay dòng đời biến đổi, bạn luôn tự do tự tại, vì lúc này bạn biết rõ đó là khách, nên không còn nắm giữ, không còn bảo vệ hoặc bào chửa, bám víu vào nó như xưa nữa.
Chúng ta có mặt trên cuộc đời này để làm gì?
Để nhận ra và sống với con người thật của mình, cái không sanh không diệt, không già, không chết, không khổ đau… như người tha hương muốn về sống lại trên quê hương mình, nơi đó mình từng sanh ra, lớn lên, vào ra tự nhiên trong thế giới đó, nên khi làm người tha hương, nhiều lúc, mình có tất cả, nhưng trong thẳm sâu dường như vẫn thấy thiếu một cái gì đó, mà không làm sao lấp đầy được, do đó, lúc nào chúng ta cũng thấy bất an và mãi mãi đi tìm…
nhưng khi về được Quê Hương Đích Thực của mình, chúng ta sống một cách an nhiên, không có gì phải suy nghĩ, lo toan, cho dù ăn rau luộc chấm nước tương, cũng thấy hạnh phúc…..
Lưỡi vướng vị ngon, tai vướng tiếng
Mắt theo hình sắc, mũi theo hương.
Lênh đênh làm khách phong trần mãi
Ngày hết, xa quê vạn dặm trường.
[Trần Thái Tông]
Về quê hương là về lại sống với con người thật của mình, đó là điều tự nhiên, rất quan trọng và cần thiết, là chuyện mà mỗi chúng ta cần phải làm, không có gì là mơ mộng viễn vông hay cao xa huyền hoặc, khó nghĩ, khó làm, đó không phải là chuyện của người này hay người kia, mà là chuyện của mỗi chúng ta, cho nên đây là điều mà mỗi chúng ta cần xác định cho rõ ràng, minh bạch, khi càng rõ mình là ai thì mình sẽ mạnh dạn đứng lên để tìm lại chính mình. Cũng như khi mình lạc mất người thân yêu nhất của đời mình, mình sẽ khó quên và lúc nào cũng tìm mọi cách để sum họp với người thân ấy. Chúng ta mất mình còn hơn lạc mất người thân yêu ấy nữa! Thế tại sao không tìm lại chính mình?
Nhận lại mình là chuyện bình thường, nếu không có lòng nhận lại đó mới là chuyện không bình thường.
Tại sao ở đây chúng tôi nói là bình thường, vì chỉ có cái tâm đó chúng ta mới đủ sức mạnh đứng lên đi tìm nhận lại mình, nếu không, cứ sống cho qua ngày đoạn tháng, quên mình là ai, rồi nhận đối tượng khác cho là mình, nhưng trong tận cùng tự biết là không phải, mà không dám nghĩ khác hơn, nên không có sức mạnh để về lại với chính mình. Đây là không bình thường.
Xưa nay không một vật
Làm gì dính bụi trần
Vì không nhận ra và sống với con người thật của mình nên mất mình theo bụi trần, từ đó nhận bụi là mình rồi bụi này dính bụi kia cứ thế, lớp lớp chất chồng, che lấp cái xưa nay không một vật.
Nhưng làm sao về lại và sống với cái xưa nay không một vật, điều này đòi hỏi chúng ta một lần nữa phải tin và biết chắc “Tâm Giác Ngộ là mình”, nó có mặt nơi chúng ta từng giây từng phút, sự sống của nó rất thênh thang, nó có khả năng thấy biết tất cả, có khả năng biết rõ thực chất của các pháp, nó rất linh hoạt, hiển lộ rõ ràng, sáng suốt, không từng sanh, cũng không từng diệt, không đến cũng không đi, nó là sự sống nhiệm mầu, nó có khả năng biết rõ vận hành của cái tôi sanh diệt, có khả năng soi thấu và phá tan tận cùng nguồn gốc vô minh sanh tử luân hồi…
ST.